Cuộc đời thật bất công !

Chiều mưa tầm tã. Dũng ngồi đó hướng mắt vào xa xăm vô định.

Cuộc đời anh đã mất tất cả. Do cú sốc nặng vì vợ ly hôn làm tình trạng công việc của anh kém hiệu quả.

Anh bị giám đốc cho nghỉ việc không thời hạn…

Suy nghĩ tự tử đến với anh.

Những suy nghĩ quá khứ cũng liên tiếp ùa về.

30 tuổi, cái thời điểm mà con người ta trưởng thành, chín cả về sự nghiệp lẫn cuộc đời.

Ấy vậy mà anh ngồi đây nhìn những giọt mưa rơi tầm tã…

Anh tự hỏi mình, anh đã làm gì mà mọi chuyện lại ra nông nỗi này ?

Anh luôn nỗ lực, cố gắng làm tốt tất cả mọi chuyện.

Những buổi sáng tinh mơ anh thức dậy, tập thể dục, nấu sáng cho cả nhà.

Đánh thức các con dậy đi học. Và đến công ty vào lúc chưa có ai đến.

Anh ngồi, chuẩn bị công việc một cách trơn chu…

Tại sao cuộc đời lại đối với anh như thế chứ ?

Anh nghĩ sao cuộc đời này lại lắm bất công đến thế. Có những người sinh ra đã được đứng trên vạch xuất phát.

Và có những người như anh đây làm việc cả cuộc đời mà chẳng đủ ăn, đủ lo cho con cái, gia đình.

Một tiếng nói đánh thức anh khỏi những suy tư riêng mình :

– Anh có chuyện gì buồn à ?

– Tôi đã mất tất cả, gia đình sự nghiệp – Anh nói một cách vô thức.

– Chẳng phải anh vẫn đang sống, đang thở đó sao ? Sao không làm lại cuộc đời mình ?

– Tôi đã mất niềm tin vào cuộc sống này rồi ! Mọi thứ tôi làm chẳng giúp ích gì cho cuộc sống của tôi cả. Tôi không muốn bắt đầu lại. Có lẽ bây giờ cái chết sẽ khiến tôi bớt đau khổ.

– Anh biết không ? Những người đàn ông mạnh mẽ họ sẽ không nghĩ như vậy. Họ sẽ lao đầu vào để xây dựng lại mọi thứ. Xây dựng lại sự nghiệp, xây dựng lại tình cảm. Anh hãy mạnh mẽ lên.

– Cô không ở trong hoàn cảnh của tôi nên cô không thể hiểu cảm giác của tôi lúc này đâu. Cuộc đời này quá bất công !

– Bất công ?

– Đúng vậy. Những người sinh ra trong nghèo khó như tôi, không làm được gì cho cuộc đời này. Tôi không có tiếng nói, không có mối quan hệ, không có tiền….

– Chẳng phải anh vẫn có đôi tay, vẫn có trí óc, vẫn có 24 giờ như họ sao ?

– Ơ …

– Chỉ là anh đang tự giới hạn mình với những thứ anh tạo ra thôi. Thực sự anh có thể tạo, xây dựng bất cứ điều gì anh muốn !

– Cô nói thật vô lý… Trong xã hội coi trọng vật chất này thì làm gì có cơ hội cho chúng tôi ?

– Thời gian rảnh anh làm gì ?

– Sau những giờ làm việc mệt mỏi dĩ nhiên là đi nhậu với đồng nghiệp. Nhiều khi tôi về đến nhà là ngủ luôn. Nếu không thì sẽ lướt facebook, youtobe để cập nhật thời sự, bạn bè…

– Đó là những thứ đang giới hạn cuộc đời anh đó. Anh sống không có mục tiêu. Đó là lý do mà vợ bỏ anh đi. Đó là lý do xếp xa thải anh.

– Đ…m bực lắm rồi nhé…

Tiếng còi xe át đi tiếng chửi thề kia….

Những khoảng không im lặng kéo dài, chỉ có tiếng mưa rơi tý tách.

Anh đột ngột hiểu ra điều gì đó.

– Xin lỗi… Cảm ơn cô. Có lẽ cô nói đúng…

Chẳng hiểu anh đã nhận ra điều gì. Nhưng từ đó trở đi anh đã sống tích cực hơn.

Anh đã tìm kiếm được công việc mới và vợ đã quay trở về với anh.


Bạn nghĩ trong giây phút ấy những điều gì đã xảy ra trong tâm trí Dũng ?

Theo suy nghĩ của mình. Dũng đã nhận ra rằng : “Nếu như mình thay đổi nhận thức thì biết đâu sẽ có thể làm lại cuộc đời”.

Thực ra cuộc đời này rất công bằng bạn ạ.

Những đứa trẻ được sinh ra ở vạch xuất phát dù được sống, được dưỡng dục ở những điều kiện tốt. Nhưng nó mức độ khiến chúng cảm thấy hạnh phúc lại ở mức cao. Có thể không có nhiều sự quan tâm, dưỡng dục của bố mẹ mà khiến chúng lạc lối. Còn những người đã ở vạch đích mà có trí thì không phải bàn rồi. Họ sẽ trở thành thiên tài, những người lãnh đạo tài ba.

Còn những đứa trẻ nghèo thì sao ? Chẳng lẽ không thể trở thành những người lãnh đạo ?

Trên thế giới này chẳng thiếu những triệu phú tay trắng. Điển hình như Mã Vân ( Triệu Phú Giày Vải ) …

Vậy điều gì tạo nên sự khác biệt ?

Đó là ước mơ, mục tiêu, sự tập trung.

Đánh giá bài viết
Về Trần Hồi 186 Bài viết
Sống đơn giản, bình yên, tự tại.
guest

0 bình luận
Inline Feedbacks
Xem tất cả bình luận